6 năm bên nhau, thương em yêu em hết lòng và nhận được cái kết đầy đau thương, lòng tràng ngập chữ hận.
Em nói tối đó em say, mẹ em nói em bị bỏ thuốc, nhưng mà em biết không. Từng cử chị gạ gẩm trong quán nhậu của 2 người, các bạn anh nó gởi ko thiếu tấm ảnh nào, anh đau đơn khi nhận từng tin nhắn kèm hình ảnh gởi đến “chết rồi anh kha ơi, anh kia ôm eo chị” “chết rồi anh ơi, anh kia mặt áo khoá của chị”, mỗi cái chết rồi là lòng anh lại tan nát. Nhưng anh vẫn ngồi và tự an ủi mình là sắp trể rồi chắc 2 người sẽ ko có thời gian đi đâu, đến lúc các bạn báo là anh ơi 2 người lên chung xe, chị đặt xe thì anh gần như chết lặng và bần thần. Nhưng anh tiếp tục trân an mình nếu về hướng nhà thì chắc ko chuyện gì, anh nói “mấy bạn thấy 2 người đi về hướng nhà anh thì ko cần theo nữa, 2 người chỉ đi về thôi”
Rồi cái tin nhắn đau đơn nhất nó cũng đến “chết rồi anh kha ơi, xe chạy qua nhà anh luôn rồi, anh kha chạy theo liền đi, xe 2 người dừng trước khách sạn rồi”. Lúc đó anh nghĩ đời anh vậy là xong rồi. Sau đó là những thứ ghê tởm nhất đến với anh, nhưng anh vẫn mún bắt sớm trước khi 2 người chưa làm gì để giữ cho em thể diện.
Anh luôn giữ cho mình những thứ tốt đẹp nhất về em, về chuyện 2 đứa mình, nhưng em lại luôn giữ những thứ ko hay và ko tốt của anh. Em nói anh cần làm này làm kia để tốt lên, tất cả là vì bản thân em thôi, nhưng anh vẫn thay đổi theo ý em chỉ cần em vui, 12h trưa đứng nắng em nói anh từ quê ra Đn sớm là anh vẫn chạy ra sớm để em đi cầu lông. Em nói gia đình mình gập tràng những thứ ko tốt, và em ko mún về nhà, vậy là bắt đầu từ khi em làm Vietgoal bắt đầu cặp với nó thì gần như hình ảnh người vợ người mẹ biến mất trong ngôi nhà của mình. Nhưng lúc đó anh vẫn nghĩ cho em, anh nghĩ mọi thứ đều do anh mà ra nên anh vừa làm vừa ra sớm chăm con cho em bay nhảy. Em nói con học cả ngày chỉ đón về thôi mà anh hay làm quá, nhưng em đón về, tắm rửa, nấu ăn cho con, rồi chơi với con cho con ko dùng điện thoại, rồi ru con ngủ, chưa kể sáng anh dậy sớm cho con đi học chỉ để em được ngủ thêm 1 chút. Nhưng tất cả những thứ đó trong mắt em là ngập tràng sự coi thường, em nói anh hay la hét, anh hay nổi nóng, càng ngày tính khí càng thất thường. Anh nói em coi anh như 1 người mẹ đang bị stress sau sinh đi, vì sau thời gian làm việc thì anh lại quần với con, ko có 1 khoản thời gian cho bản thân mình.
Nhưng sau tất cả điều buồn nhất là đến ngay bây giờ đây người tổn thương nhất vẫn nghĩ cho em, vẫn sợ thời gian tới em mất ngủ, em suy nhược. Sợ thằng kia sẽ quay lại và lại vứt bỏ em 1 lần nữa.
Bản thân anh 1 tháng nay gần như ko ngủ trừ 2 ngày được nằm bên em, anh cầu cứu trong yên lặng, anh ghi status “cứu ngầu với mn ơi” rồi lại để trạng thái mình tôi. Vì hầu như tất cả mn đều nghĩ anh sai, đều nghĩ em là người đúng. Đến mức anh ko dám nói chuyện với bất kỳ ai, họ nói anh chỉ cười cười, nhưng đau khổ lắm.
Anh chỉ cần 1 lần em nhận sai và xin lỗi về chuyện đó để anh yên lòng ra đi nhưng ko, em ko làm, đến sau cuối em vẫn muốn anh đừng làm lớn chuyện để em giữ công việc cho mình, em chỉ nghỉ cho bản thân em thôi.
Sau tất cả em vẫn nghĩ cho bản thân mình, và anh vẫn chỉ nghĩ cho em. Đớn đau vô cùng tận, anh ước đc khóc cho thật đã rồi thôi em à.